Thứ Năm, 21 tháng 12, 2017

Starbucks một hiện tượng

Starbucks tạo ra trải nghiệm khách hàng tốt nhất thế giới như thế nào?
Starbucks tự nhận mình là một nhà cung cấp trải nghiệm chứ không đơn thuần chỉ là một chuỗi cửa hàng bán cà phê.
Mục tiêu của Starbucks là xây dựng một môi trường “thứ ba” – đan xen giữa nhà và nơi làm việc, vì thế nên khi bước vào một cửa hàng Starbucks bất kỳ đâu trên thế giới, khách hàng luôn cảm nhận được một bầu không khí thoải mái và thân thiện đến lạ thường. Tất cả đều nhờ vào chiến thuật xây dựng văn hóa rất đặc trưng của chuỗi cà phê lớn nhất thế giới này.
Tại hầu hết các tập đoàn lớn trên thế giới, Văn hóa công ty và Chiến lược kinh doanh là hai phạm trù cực kỳ khác nhau. Các nhà quản lý luôn nhận thức được việc văn hóa công ty kém sẽ ảnh hưởng tới kết quả kinh doanh, nhưng họ thường không xem trọng điều đó hoặc chỉ tung ra vài chiến dịch sáo rỗng như “Chung tay xây dựng môi trường làm việc thân thiện.” Và điều đó càng khiến công ty bế tắc hơn khi tốn tiền nhưng không đem lại hiệu quả.
Văn hóa của Starbucks trở nên đặc biệt do nó gắn liền với chiến lược kinh doanh của công ty. Cảm giác thoải mái khi bước vào một cửa hàng Starbucks không chỉ đơn thuần dựa vào thiết kế nội thất mà còn phụ thuộc vào cách nhân viên bán hàng hiểu rõ tầm quan trọng của mình, nắm được việc đem lại trải nghiệm tốt cho khách hàng sẽ giúp cả tập đoàn phát triển.
Một “trải nghiệm” Starbucks
Starbucks trở thành một thương hiệu toàn cầu và là chuỗi cửa hàng cà phê lớn nhất thế giới bằng cách cho nhân viên của mình ghi nhớ 5 nguyên tắc sau:
“Biến trải nghiệm của khách thành của bạn” – Luôn tùy chỉnh trải nghiệm của khách hàng thông qua kinh nghiệm của nhân viên và linh hoạt theo từng tình huống khác nhau.
“Mọi thứ đều quan trọng” – Tập trung vào mọi khía cạnh trong lúc làm việc. Luôn tập trung theo dõi trải nghiệm của khách hàng và góc nhìn của họ.
“Niềm vui của sự bất ngờ” – Những bất ngờ nho nhỏ sẽ tạo nên một kỷ niệm mua hàng khó phai của khách.
“Luôn luôn kiên trì” – Làm việc trong ngành bán lẻ sẽ không tránh khỏi sai lầm, nhưng điều quan trọng nhất là nhân viên phải học được từ sai lầm đó và cùng công ty lớn mạnh hơn.
“Để lại dấu ấn” – Tạo một trải nghiệm hoàn hảo đến mức khách hàng có thể nhớ tới bạn.

Khi nhân viên mới là “thượng đế”

Qua nhiều năm mở rộng và phát triển, Starbucks đã tạo nên một văn hóa làm việc chú trọng đến tinh thần và môi trường làm việc của nhân viên, khuyến khích họ tạo dựng các mối quan hệ thân thiện ngay trong nhóm và luôn xem nhân viên là các “thượng đế” cần chăm sóc hết mình.
Tại Starbucks, các nhân viên thường được gọi với cái tên trang trọng hơn là “đồng nghiệp”, ngay cả các nhân viên bán thời gian (tại Mỹ) luôn có cơ hội nhận cổ phiếu và bảo hiểm của công ty. Vào thời kỳ khủng hoảng kinh tế, khi các công ty bán lẻ sa thải hàng loạt nhân viên, Starbucks vẫn kiên trì đầu tư vào huấn luyện kỹ năng cho nhân viên của mình, bao gồm các khóa pha chế và thậm chí những môn học có thể đổi thành tín chỉ ở nhiều trường Đại học tại Mỹ.
Cựu giám đốc công ty, Howard Behar tin rằng những nhân viên được chăm sóc tốt và cảm thấy mãn nguyện sẽ qua đó chăm sóc và cung cấp những trải nghiệm tốt nhất cho khách hàng. Một nhân viên Starbucks từng viết trên trang cá nhân của mình “Không một nhân viên Starbucks nào từng ra lệnh tôi phải làm gì cả. Họ luôn mở lời bằng: ‘Bạn có thể giúp mình một chút được không?’.”
Các nhà quản lý Starbucks tin rằng xây dựng văn hóa công ty đề cao mối quan hệ giữa nhân viên và nơi làm việc của họ sẽ gắn kết nhân viên vào môi trường làm việc của mình hơn. Điều này dẫn tới việc xây dựng một môi trường làm việc thoải mái và thân thiện ở tất cả cửa hàng Starbucks trên thế giới, biến Starbucks trở thành một nơi “thứ ba” giữa nhà và nơi làm việc của khách hàng, nơi mà họ có thể tận hưởng “trải nghiệm” một cách tự nhiên nhất.

Đa dạng nhưng gắn kết với mọi nhân viên

Tất cả các công ty trên thế giới đều có ý định xây dựng một môi trường đa dạng và gắn kết giữa nhân viên, Starbucks không chỉ có ý định này mà còn đặt mục tiêu xây dựng một đội ngũ nhân viên đa dạng về ngôn ngữ, sắc tộc cũng như văn hóa để tạo nên một môi trường thân thuộc với bất kì người khách nào. Tất cả để xây dựng một “không gian trải nghiệm” cho khách hàng.
Và khi nói về cải thiện văn hóa làm việc, các công ty khác thường chỉ tập trung vào các mặt tiêu cực để khắc phục. Điều này có vẻ hợp lý, nhưng Starbucks lại hoàn toàn làm ngược lại khi các nhà quản lý tập trung tìm các điểm tích cực trong môi trường làm việc hiện tại, xem xét liệu nó có gắn liền với tầm nhìn của công ty hay không và ra sức thúc đẩy nó.
Cách tiếp cận này đã trở nên cực kì hữu hiệu so với các cuộc “cải cách văn hóa” khác, khi mọi nhân viên đều cảm thấy như mình là một phần của tổ chức, họ sẽ hết lòng để biến các mục tiêu của công ty thành hiện thực.

Starbucks, thành công đến từ văn hóa

Ngày nay, Starbucks đã trở thành chuỗi cà phê lớn nhất thế giới với gần 27.000 cửa hàng, 238.000 nhân viên và doanh thu lên đến 22,39 tỷ USD mỗi năm. Phần lớn đến từ Văn hóa Starbucks có một không hai:
Nhân viên là đối tác – Starbucks thường gọi các nhân viên của mình là những “đối tác” và khuyến khích họ nêu lên ý kiến và ảnh hưởng nhiều hơn tới công ty. Tất cả các đóng góp của nhân viên sẽ được thu nhận để cải thiện sản phẩm và mô hình kinh doanh của Starbucks.
Quản lý là người dẫn đầu – Những quản lý tại Starbucks hoàn toàn chịu trách nhiệm “truyền bá” văn hóa đến từng nhân viên của mình.
Các “đối tác” của công ty luôn nhận được đầy đủ kiến thức và kỹ năng, từ sản phẩm của Starbucks cho đến quy tắc phục vụ, đặc biệt là cách chào hỏi khách hàng và tạo nên một môi trường Starbucks đặc biệt. Starbucks tự hào là công ty đầu tư vào huấn luyện kỹ năng nhân viên hơn cả đầu tư vào truyền thông, và điều đó đã mang lại một văn hóa làm việc đậm chất Starbucks và đem lại cho khách hàng một trải nghiệm Starbucks hoàn hảo.
Lê Thanh Sang
* Nguồn: Trí thức trẻ

Thứ Ba, 12 tháng 12, 2017

Những cuốn sách tôi yêu



Cuốn sách thú vị:
Chương I:
Vị khách, chủ nhà, hoa cúc trắng... đó là những thời điểm, những bông hồng, khi đó không có ai nên nói.
Không khách,
hoặc không chủ nhà...
chỉ có sự tĩnh lặng.

Nhưng sự tĩnh lặng lại biểu lộ theo cách của nó, nó ca bài ca về niềm vui, về sự thanh bình, về vẻ đẹp và hạnh phúc; nếu không hẳn đã không có ĐẠO ĐỨC KINH, hoặc BÀI THUYẾT PHÁP TRÊN NÚI. Tôi cho rằng đó là thơ ca thực sự mặc dù chúng không được biên soạn theo lối thi ca. Chúng là những kẻ bên ngoài. Chúng được giữ lại bên ngoài. Đây là sự thực: chúng không thuộc về quy tắc, tiêu chuẩn nào, chúng không thuộc về bất kỳ khuôn mẫu nào; chúng bên ngoài tất cả những thứ đó, do vậy mà chúng bị lãng quên.
Một vài phần trong cuốn ANH EM NHÀ KARAMAZOV của Fyodor Dostoevsky là thơ ca thuần túy, và cũng giống như vậy, một vài phần trong cuốn sách của người đàn ông điên khùng Friedrich Nietzsche, ZARATHUSTRA NÓI NHƯ THẾ. Thậm chí nếu Nietzsche không viết cuốn nào khác ngoài cuốn ZARATHUSTRA NÓI NHƯ THẾ thì ông ấy cũng đã đóng góp lớn lao cho nhân loại – nhiều hơn sự mong đợi vào bất kỳ ai khác – bởi vì Zarathustra gần như đã bị lãng quên. Nietzsche đã mang ông ấy quay trở lại, lại trao cho ông sự ra đời mới, sự tái sinh. ZARATHUSTRA NÓI NHƯ THẾ sẽ trở thành kinh thánh trong tương lai.
Người ta nói Zarathustra đã cười lúc chào đời. Thật khó tưởng tượng một đứa trẻ mới ra đời lại cười. Mỉm cười, không sao – nhưng cười? Người ta kinh ngạc về điều đó, bởi vì cười cần bối cảnh.
Đứa bé Zarathustra cười về điều gì đáng buồn cười? Trạng thái cười vũ trụ, toàn bộ tồn tại này cười.
Đúng, hãy viết trong sổ ghi chép của bạn trạng thái cười vũ trụ và gạch dưới. Điều đó là tốt. Thậm chí tôi có thể nghe bạn gạch dưới nó. Bạn có nhìn thấy tôi nghe tốt như thế nào không? Khi tôi muốn tôi có thể nghe âm thanh nét vẽ bức họa, của chiếc lá. Khi tôi muốn nhìn tôi có thể nhìn bóng tối, hoàn toàn tối. Nhưng khi tôi không muốn nghe, tôi giả vờ không nghe thấy, chỉ để trao bạn cảm giác yên tâm rằng mọi thứ đều sẽ tốt.
Zarathustra cười lúc chào đời! Và đó chỉ là sự khởi đầu. Ông ấy đã cười suốt cuộc đời mình. Toàn bộ cuộc đời ông ấy là cười. Kể cả như vậy mà mọi người vẫn quên ông. Người Anh đã thay đổi tên ông, họ gọi ông là ‘Zoroaster’. Một sự kỳ quái! ‘Zarathustra’ dịu dàng tựa cánh hoa hồng, và ‘Zoroaster’ nghe như tiếng va chạm cơ khí. Zarathustra chắc phải cười vì tên mình bị đổi thành Zoroaster. Nhưng trước khi Friedrich Nietzsche xuất hiện, ông ấy bị lãng quên. Ông ấy buộc phải như vậy.
Những người Hồi giáo đã ép buộc tất cả những người theo Zarathustra trở thành Hồi giáo. Chỉ có một số rất ít người trốn thoát – tới Ấn Độ, còn nơi nào nữa. Ấn Độ là nơi mà mọi người có thể vào mà không cần hộ chiếu hoặc thị thực nhập cảnh, không có bất kỳ rắc rối nào. Chỉ có một ít người theo Zarathustra trốn khỏi những kẻ giết người Hồi giáo. Không có nhiều ở Ấn Độ, chỉ khoảng một trăm nghìn. Bây giờ, ai bận tâm về tôn giáo của một trăm nghìn người – những người không những sống trọn đời ở Ấn Độ, mà họ chỉ ở quanh một thành phố, Bombay. Thậm chí chính họ cũng đã quên Zarathustra. Họ đã thỏa hiệp với người Hindu, với những người họ phải sống cùng. Họ trốn cái giếng và lại rơi xuống biển – một cái biển sâu hơn! Mặt này là giếng, mặt kia là biển sâu. Và thông qua trung gian là Con Đường – Phật gọi đó là con đường trung đạo – chính xác ở trung gian, giống như người đi trên giây.
Sự đóng góp vĩ đại của Nietzsche là mang Zarathustra quay lại thế giới hiện đại. Và điều vĩ đại ngược lại của ông ấy là mang đến Adolf Hitler. Ông ấy thực hiện cả hai. Tất nhiên ông ấy không chịu trách nhiệm về Adolf Hitler. Chính Hitler đã hiểu sai ý tưởng của Nietzsche về ‘siêu nhân’. Nietzsche có thể làm gì về điều đó? Nếu bạn hiểu sai tôi, tôi có thể làm gì về điều đó? Hiểu sai luôn là tự do của bạn. Adolf Hitler như là đứa trẻ xoàng xĩnh, chậm tiến, thực sự xấu. Hãy nhớ lại gương mặt của ông ta xem – bộ ria nhỏ, đôi mắt sợ sệt luôn nhìn chằm chằm, mặc dù cố làm cho bạn sợ, và sự căng thẳng hằn trên trán. Ông ta quá căng thẳng đến mức không thể là bạn bè với bất kỳ ai trong suốt cuộc đời mình. Để trở thành bạn bè người ta cần một chút thư giãn.
Hitler không thể yêu, mặc dù ông ta cố theo cách độc tài của mình. Ông ta đã cố như nhiều người chồng khác là sai khiến, ra lệnh, dẫn dắt, thao túng người đàn bà – nhưng ông ta không có khả năng yêu. Tình yêu cần trí thông minh. Ngay cả với người bạn gái ông ta cũng không cho phép cô ta cùng phòng với mình vào ban đêm. Nỗi sợ ghê gớm! Ông ta sợ rằng trong lúc ngủ… người ta không bao giờ biết, người bạn gái có thể là kẻ thù; cô ta có thể là gián điệp làm việc cho kẻ thù. Suốt cuộc đời mình ông ta ngủ một mình.
Một con người như Adolf Hitler thì làm sao có thể yêu? Ông ta không có lòng thương cảm, không cảm giác, không trái tim, với ông ta không có phần giống cái. Ông ta đã giết chết người đàn bà bên trong cho nên làm sao ông ta có thể yêu người đàn bà bên ngoài? Để yêu người đàn bà bên ngoài bạn phải nuôi dưỡng người đàn bà bên trong, bởi vì chỉ có cái bên trong mới được biểu lộ trong những hành động của bạn.
Tôi đã nghe Hitler đã bắn một trong những người bạn gái của mình vì một lý do rất vớ vẩn; ông ta giết cô ta bởi vì ông ta nói cô không nên đến thăm mẹ cô, nhưng khi ông ta đi vắng, cô ta lại đi, mặc dù cô có mặt trước khi ông ta quay về. Rồi thông qua những người lính gác ông ta biết cô ta đã đi. Điều đó cũng đủ để kết thúc tình yêu – không chỉ tình yêu mà cả người đàn bà đó nữa! Khi bắn cô ta ông ta nói, “Nếu em không tuân lệnh anh thì em là kẻ thù của anh.”
Đó là logic của ông ta: ai mà tuân lệnh bạn là bạn của bạn; ai mà bất tuân bạn là kẻ thù của bạn. Ai mà ủng hộ bạn thì vì bạn, và ai mà không ủng hộ bạn thì chống lại bạn. Không cần thiết như vậy – một người nào đó có thể là trung lập – không ủng hộ bạn, không chống lại bạn. Người đó có thể không phải là bạn của bạn, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta là kẻ thù.
Tôi yêu cuốn sách ZARATHUSTRA NÓI NHƯ THẾ. Tôi yêu một ít cuốn sách; tôi có thể đếm chúng trên đầu ngón tay…
ZARATHUSTRA NÓI NHƯ THẾ sẽ là đầu tiên trong danh sách của tôi.
ANH EM NHÀ KARAMAZOV là thứ hai.
Thứ ba là SÁCH CỦA MIRDAD.
Thứ tư là JONATHAN LIVINGSTON SEAGULL.
Thứ năm là cuốn ĐẠO ĐỨC KINH của Lão Tử.
Thứ sáu là cuốn NHỮNG CÂU CHUYỆN NGỤ NGÔN (Ở Việt Nam dịch là Nam Hoa Kinh – ND) của Trang Tử. Ông ấy là người đàn ông đáng yêu nhất, và đây là cuốn sách đáng yêu nhất.
Thứ bảy là cuốn BÀI THUYẾT PHÁP TRÊN NÚI – chỉ có BÀI THUYẾT PHÁP TRÊN NÚI không phải là toàn bộ kinh Thánh. Toàn bộ kinh Thánh chỉ là chuyện nhảm nhí ngoại trừ BÀI THUYẾT PHÁP TRÊN NÚI.
Thứ tám… đó có phải là số của tôi? Được rồi. Thế thì bạn có thể cảm thấy rằng tôi vẫn còn mất trí. Thứ tám, BHAGAVADGITA – bài ca linh thiêng của Krishna. Dù sao, ‘Christ’ chỉ là sự phát âm sai của ‘Krishna’, giống như ‘Zoroaster’ là ‘Zarathustra’. ‘Krishna’ có nghĩa là trạng thái cao nhất của tâm thức, và bài ca của Krishna, BHAGAVADGITA, đạt tới đỉnh cao nhất của thực tại.
Thứ chín, GITANJALI. Điều đó có nghĩa ‘sự dâng hiến của những bài ca’. Đó là tác phẩm của Rabindranath Tagore, ông ấy đã đoạt giải Nobel nhờ tác phẩm đó.
Và thứ mười là những bài ca của Milarepa – MỘT NGHÌN BÀI CA CỦA MILAREPA – đó là tên được gọi bằng tiếng Tây Tạng.
Không ai nói.
Vị khách,
người chủ,
hoặc không hoa cúc trắng.
Ahhh!... quá đẹp… hoa cúc trắng. Aahhh, quá đẹp. Từ ngữ quá nghèo nàn. Tôi không thể mô tả điều được mang đến cho tôi.
Hoa cúc trắng.
Không ai nói.
Vị khách,
người chủ,
hoặc không hoa cúc trắng.
Tốt. Vì điều tuyệt đẹp này mà tai tôi không có khả năng nghe tiếng ồn, mắt tôi tràn lệ.
Những giọt nước mắt là ngôn ngữ duy nhất có thể nói về cái chưa biết,
ngôn ngữ của sự tĩnh lặng.
Sưu tầm from
http://www.thienosho.com/2015/11/osho-nhung-cuon-sach-toi-yeu-chuong-1.html

Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

Tôi yêu

Tôi yêu Từ tấm bé một mối tình cao quý
Và thiêng liêng ràng buộc lấy tâm hồn
Tôi yêu lắm ông bà cao niên kỉ
Chút tháng ngày như bóng nắng hoàng hôn
Tôi yêu mẹ từng đẻ đau mang nặng
Tôi yêu cha cho cơm áo cửa nhà
Yêu anh chị chung vui buồn mưa nắng
Yêu họ hàng cô bác khắp gần xa
Trong xóm nhỏ tôi yêu người lân lí
Ra trường yêu thầy dạy dỗ nên người
Yêu bè bạn sách bài cùng chăm chỉ
Yêu học đường đầy lá thắm hoa tươi
Khi khôn lớn tôi yêu nòi giống Việt
Yêu giang sơn đầy gấm vóc vàng son
Từ nghìn xưa bao anh hùng hào kiệt
Đã mất đi cho đất nước luôn còn
 Tác giả: Hồng Bảo Chiêu Bài thơ này được mẹ tôi chia sẻ đọc vào mùng 5 Tết Đinh Dậu năm 2016 tại nhà riêng Bình Mỹ Củ Chi. Mẹ tôi học thuộc lòng bài thơ này khi bà học lớp bốn, năm 1971.


Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

Giá trị của lời xin lỗi

Giá trị của lời xin lỗi
•    00:00 12/09/2007

Xin lỗi không phải là một nét tế nhị có tính xã hội. Nó là một lễ nghi quan trọng, một cách chứng tỏ lòng kính trọng và thiện cảm đối với người bị hàm oan. Nó cũng là cách thừa nhận một hành vi mà nếu bỏ qua, có thể làm hại đến mối liên hệ nào đó.


Xin lỗi có khả năng hóa giải cơn giận và ngăn chặn các hiểu lầm có thể có trong tương lai. Trong lúc xin lỗi không thể xóa bỏ nỗi đau có thực đã xảy ra trong quá khứ, nhưng nếu nó được thoát ra một cách chân thành và có hiệu quả thì nó có thể hóa giải các mặt tiêu cực của các hành động gây lỗi.
Tính cảm xúc của sự xin lỗi
Người có cảm giác bị xúc phạm trước đó có cảm giác như được “hàn vết thương” khi người làm lỗi nhận ra lỗi của mình. Khi chúng ta nhận một lời xin lỗi, chúng ta sẽ không còn cảm thấy người kia như là một hăm dọa cho cá nhân mình nữa. Xin lỗi sẽ làm chúng ta quên cơn giận của mình, có thể giúp ta không “té nhào” vào sự giận dữ một cách dễ dàng đối với người đó trong tương lai. Xin lỗi mở cánh cửa của sự tha thứ, giúp chúng ta cảm thông với người làm lỗi.
Những lợi ích cho cả đôi bên
Khi chúng ta lỡ xúc phạm đến người nào, đặc biệt nếu người đó là cha mẹ ruột, thì sự hối hận và xấu hổ khiến chúng ta khó chịu bần thần. Khi xin lỗi và chịu trách nhiệm về hành động của mình, chúng ta có thể gột bỏ được mặc cảm tự trách móc và có tội. Xin lỗi có khả năng làm “dịu” đi những bản tính xấc xược nhất. Khi chúng ta có can đảm nhìn nhận là chúng ta sai và vượt qua cái “vướng vướng” ngang tàng khi muốn xin lỗi, chúng ta đã phát triển được tính tự trọng.
Xin lỗi làm chúng ta hòa hợp trở lại trên bình diện cảm xúc với bạn bè và người thân. Khi làm lỗi ta có thể thấy giữa mình và nạn nhân của ta có một khoảng cách. Nhưng khi xin lỗi xong, chúng ta cảm thấy thanh thản hơn và lại thân thiện với nạn nhân như xưa.
Và xin lỗi có tác dụng như “vũ khí phòng ngừa từ xa”, vì xin lỗi khiến ta cảm thấy khiêm tốn hơn, nên nó có thể nhắc nhở chúng ta đừng có tái phạm lỗi khiến ta... có thể lại phải đi xin lỗi nữa.
Ý định và thái độ
Ý định và thái độ của người xin lỗi rất quan trọng. Chúng được người kia cảm nhận không thông qua lời nói. Nếu lời xin lỗi không chân thành, người kia sẽ thấy… xin lỗi cũng như không.
Ý định xin lỗi, vì thế có vai trò to lớn. Bạn không nên xin lỗi nếu có ai đó bảo đây là việc đúng phải làm, hay vì người kia đang mong bạn xin lỗi... cho hả giận hay tại vì bạn có một ý rất “gian tà” là sẽ được hưởng cái gì đó cho lời xin lỗi hôm nay. Xin lỗi đi từ trái tim đến trái tim, thẳng băng và không đóng kịch. Nếu không, xin lỗi sẽ rỗng tuếch và vô nghĩa.
Một lời xin lỗi chân thành có khi mạnh như bom nguyên tử, có khả năng biến đổi đời người, cho cả người xin và kẻ nhận.
Làm sao xin lỗi cho có hiệu quả?
Nếu bạn là người rất khó xin lỗi ai, thì những gợi ý sau đây có thể giúp bạn: một lời xin lỗi có ý nghĩa bao giờ cũng có dấu ấn của ba chữ r: regret (hối tiếc), responsability (trách nhiệm), remedy (chữa trị).
Hối tiếc là bạn muốn cho người đó biết thật ra trong thâm tâm, bạn đâu có muốn xúc phạm người đó. Cần cho người đó biết sự hối tiếc này, vì nó chứng tỏ bạn thừa nhận là mình đã sai. Trách nhiệm là bạn ngầm bảo chỉ có bạn chịu lỗi, không đổ lên đầu ai khác. Một thái độ rất can đảm. Chữa trị là thái độ chân thành muốn sửa sai, vì thế bạn thấy con cái (còn nhỏ) xin lỗi cha mẹ bao giờ cũng lí nhí kèm theo câu: “Con không dám tái phạm nữa”.
Nếu ba yếu tố quan trọng đó mà không có trong lời nói và thái độ xin lỗi của bạn thì người kia sẽ thấy có “cái gì đó” trống rỗng trong lời xin lỗi của bạn!
Theo Báo Giáo Dục TPHCM trích from:
https://news.zing.vn/gia-tri-cua-loi-xin-loi-post1414.html



Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

Cà phê Việt thế kỉ XXI”



Tôi rất may mắn được đọc qua cuốn sách “Cà phê Việt thế kỉ XXI” của tác giả Trương Phú Thiện.
Phải nói tác giả rất công phu, bỏ nhiều tâm huyết để sưu tầm tư liệu viết lên cuốn sách này.
Cuốn sách không những mang tính khoa học nghiên cứu sâu sắc về văn hóa cà phê Việt mà còn là một tài liệu sư phạm đáng giá.
Nói đến văn hóa cà phê tôi nghĩ không có gì lạ quá. Tuy là một thức uống được du nhập vào Việt Nam cách nay khoảng trên một trăm năm. Song ngày nay nó đã trở thành quần chúng hóa. Từ đi uống cà phê nó đã trở thành thành ngữ mời chào, xã giao của mọi tầng lớp xã hội; Bạn bè lâu ngày gặp nhau muốn hàn huyên tâm sự là rủ nhau đi cà phê, đối tác làm ăn cũng rủ nhau đến quán cà phê bàn chuyện. Khi vui khi buồn ta cũng đến quán cà phê … Quán cà phê xuất hiện đều khắp đất nước từ thành thị đến nông thôn, từ miền xuôi miền ngược, khắp cả ba miền Bắc, Trung, Nam đâu cũng có hàng quán cà phê. Từ cà phê di động,quán cóc, vỉa hè đến nhà hàng sang trọng. Nó đáp ứng cho yêu cầu của mọi giai cấp xã hội.
Cái thành công của cuốn sách là đã nêu lên và phân tích, xác lập được cà phê nó đã trở thành nét riêng biệt của Việt Nam mà không nước nào trên thế giới có cách uống cà phê như ta. Và đây cũng còn một khía cạnh khác, khía cạnh kinh tế mà ta cần lưu ý.
Thứ hai: Cuốn sách là một tài liệu sư phạm đúng mức. Tác giả hướng dẫn cho người đọc nhận thức được cái tinh túy, kỹ thuật chế biến cà phê từ khâu gieo trồng đến thu hoạch, chế biến và cuối cùng là kỹ thuật pha chế để có một ly cà phê hảo hạng.
Tôi nghĩ nếu ai tâm huyết, khi đọc qua cuốn sách này và cộng thêm sự sáng tạo tìm tòi và lòng yêu nghề thực sự thì có thể gầy dựng được sự nghiệp trong lĩnh vực này chắc chắn sẽ thành công.
Phạm Thụy Liên 
Một độc giả nguyên phó Giám đốc sở Thương mại & Du lịch tỉnh Sông Bé






Hương thơm thơm tận tâm hồn

Thơm bông, thơm lạ, thơm lùng Thơm trái, thơm hạt, người trồng cũng thơm! Trích sách “Tình Yêu Cà Phê Việt- Bí quyết trở thàn...