Khai
Hưng viết:
Cũng như nhiều nền văn chương kim cổ, văn chương nước ta
có rõ rệt hai dòng: dòng bác học và dòng bình dân.
Dòng bác học, ta có thể ví với con sông, hai bên bờ có đê
kiên cố để làn nước không tự do tràn ra đồng bằng được, phải lặng lẽ theo dòng
sông mà chạy thẳng ra biển. Chỗ nào ngòng ngoèo quá thì người ta đào lạch cho
nước thông mau, chỗ nào nông quá thì người ta khơi sâu thêm cho nước dễ thoát.
Trái lại dòng bình dân chỉ ví như cái suối chảy trong
vùng đồi núi hoang vu, quanh co, lượn khúc cạnh rừng lau mọi rợ, hai bên bờ rậm
đầy cỏ sắc hoa dại, có khi thì thầm róc rách trong khe, có khi ầm ầm đổ xuống
thành ngàn thành thác, lại có khi gặp tảng đá lớn ngáng giữa dòng, hung tợn vọt
ngược lên cao.
Đê và lạch, đối với con sông, cũng như đối với nền văn
chương bác học, những luật lệ qui tắc nhất định mà các văn nhân đạo mạo tự bắt
buộc phải theo ở nước ta, tuy không có những sách văn pháp như ở bên Thái-tây,
song đời đời người ta cứ lề lối cũ của Tàu mà bắt chước không hề làm suy suyển:
văn sách, kinh nghĩa phải thế nào, thi phú, từ khúc phải thế nào, đặt câu bằng
bằng trắc trắc ra sao; làm bài phú thừa luận kết ra sao, nhất nhất không dám mảy
may thay đổi.
Văn chương bình dân thì chẳng mấy khi theo luật lệ, qui tắc.
Khi nào miễn cưỡng theo, cũng hục hặc phá phách như con ngựa bất kham vì dùng vần
thất niêm, thất luật be bét, dùng chữ và tiếng nói sai nghĩa lung tung – Song,
chính nhờ đó mà nền quốc văn đã có lắm chữ mới và lối văn mới, đặt rất bạo, thí
dụ như thổ ngữ, những thi ca lục bát, song thất lục bát, tứ tự, cùng là các lối
vè có vần ở giữa câu.”
(Tựa Giòng nước ngược,
tập I)
Đưa Tú Mỡ vào khuynh hướng thi ca bình dân, Khái-Hưng
minh định hai tính chất văn chương bình dân và bác học. Hai tính chất ấy được
Khái-Hưng hình dung bằng hai dòng nước, một dòng khép mình trong đê, lạch, một
dòng tự do chảy như con suối hoang vu…
Thực ra, chẳng riêng đối với Khái-Hưng, giữa phong trào thơ mới đang lên ở thế hệ I932 – I945,
nhiều nhà chuyên khảo cứu văn học cũng đã nói đến. Văn chương bình dân quả có một
đặc tính mà văn chương bác học không thể nào có được.
Nếu ở lãnh vực văn chương bác học, các thi nhân nặng về
điển tích; thường dùng những sáo ngữ, gói kín tình cảm trong ngôn từ hoa mỹ,
thì ở lãnh vực bình dân, văn chương không bóng bẩy, hào nhoáng, mỹ lệ, nó thật
giản dị, mộc mạc, đôi khi trắng trợn, nhưng trung thành với tình cảm con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét